Đề bài: Nghị luận xã hội về tinh thần đoàn kết của dân tộc Việt Nam
Bài làm 1:
Để nói về tinh thần đoàn kết, cha ông ta đã dạy:
“Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.”
Tinh thần đoàn kết có ý nghĩa vô cùng quan trong đối với mỗi cá nhân cũng như cả cộng đồng.
Tinh thần đoàn kết là sự gắn kết, sự lien kết bền chặt giữa các cá nhân trong một tập thể để trải qua hoặc hoàn thành những giai đoạn khác nhau của cuộc sống. tinh thần đoàn kết giúp cho con người cảm thấy bản thân mình không bị lạc long, luôn có động lực để phấn đấu tới những điều tốt đẹp hơn. Tinh thần đoàn kết giống như một tấm lá chắn lớn giúp con người vững bước vượt qua những khó khăn, thách thức trong cuộc sống.Tinh thần đoàn kết không chỉ có ý nghĩa và vai trò quan trọng trong quá khứ mà còn nguyên những giá trị tới hiện tại và tương lai.
Chắc hẳn chúng ta sẽ không thể quên những năm tháng oanh liệt mà hào hùng của dân tộc. Suốt cả thế kỉ với dặng dài những phong ba bão táp từ 1000 năm Bắc thuộc cho đến thực dân đế quốc bủa vây đô hộ, nếu như nhân dân ta không trên dưới một lòng, kề vai sát cánh thì thử hỏi những gì của hiện tại có còn diễn ra hay không. Một dân tộc nhỏ bé, kinh tế nghèo nàn, lạc hậu thử hỏi lấy gì để chiến thắng được những đế quốc, thực dân hùng mạnh cả về diện tích lẫn kinh tế. Đó không gì khác chính là tinh thần đoàn kết toàn dân tộc. Từ người già đến trẻ nhỏ, cả nam cả nữ đồng lòng đứng lên chống giặc ngoại xâm. Có gậy dùng gậy, có mác dùng mác, không có gì ta dùng tay không đánh giặc là tinh thần mà những người con đất Việt mang theo. Thực tế lịch sử đã chứng minh trong suốt những năm tháng chống Pháp, chống Mỹ của nhân dân ta. Những thanh niên xung phong lên đường ra trận mạc. Người già, phụ nữ ở nhà làm hậu phương tiếp viện. Rồi những phong trào toàn dân trong những thời kì khó khăn như “hũ gạo cứu đói” hay “ngày đồng tâm”…. Miền Bắc là hậu phương lớn còn miền Nam là tiền tuyến lớn, cả nước đứng lên đấu tranh đưa non song về một dải.
Trong thời bình, tinh thần đoàn kết vẫn là điểm tựa vững chắc để đưa đất nước cùng phát triển từ một đống đổ nát sau chiến tranh đến một nước xã hội dân chủ vững mạnh cả về chính trị lẫn kinh tế. Hay các phong trào, các chương trình từ thiện, giúp đỡ những hoàn cảnh gặp khó khan vẫn luôn được duy trì và phát triển trong cộng đồng như chương trình “Trái tim cho em” dành cho các bệnh nhi bị tim bẩm sinh, chương trình “Lục lạc vàng” trao tặng bò cho những gia đình có hoàn cảnh khó khăn phấn đấu vươn lên, chương trình “Cặp lá yêu thương” hay các đợt từ thiện giúp cho đỡ đồng bào miền Trung chống lũ…
Ngay cả các em học sinh nhỏ cũng được giáo dục tinh thần đoàn kết, lá lành đùm lá rách ngay từ khi còn trên ghế nhà trường qua các bài giảng cũng như những phong trào như “kế hoạch nhỏ ủng hộ các bạn học sinh nghèo vượt khó”,…
Tuy nhiên, ở góc khuất nào đó trong xã hội, ta vẫn bắt gặp những con người sống ích kỉ, thiếu tinh thần đoàn kết, giúp đỡ mọi người. Những người như vậy chính là những “vết rạn” của bức tường thành kiên cố là tinh thần đoàn kết. Mất đi tinh thần đoàn kết, sống ích kỉ, con người sẽ tự gói mình lại trong vỏ bọc của sự cô độc, về lâu dài sẽ tự đẩy mình ra khỏi vòng tay xã hội, tự biến mình trở thành kẻ sống thừa. Một xã hội với toàn những con người như vậy thì thử hỏi có thể phát triển bền vững được hay không?
Bản thân mỗi người phải biết phấn đấu, biết nỗ lực để hoàn thiện bản thân, biến bản thân trở thành mảnh ghép, mắt xích trong hệ thống bền chặt của xã hội. Đoàn kết là của tập thể, nhưng bản thân mỗi người phải ý thức được sự đoàn kết thì tinh thần đoàn kết ấy mới được phát huy tối đa.
Đoàn kết là nguồn sức mạnh vô cùng lớn lao, là truyền thống quý báu mà mỗi người chúng ta đều phải có trách nhiệm gìn giữ và phát triển nó.
3 comments
Pingback: Nghị luận xã hội Đại học có phải là con đường tiến thân duy nhất
Pingback: Nghị luận về tai nạn giao thông ở Việt Nam hiện nay | Văn Nghị Luận
Pingback: Nghị luận xã hội về tổ quốc trong tôi | Baivanhay.com.vn